Đời người, cái tuổi học trò luôn là khoảng thời gian tuyệt vời nhất...
Tuổi trăng tròn-Ta có quyền được mơ mộng, được sống thả hồn vào mấy vần thơ vu vơ và nghịch ngợm...Tuổi mười sáu-Ta lại có thể rong ruổi cùng những giấc mơ hồn nhiên như trang giấy, trong trắng và đáng yêu như những hạt mưa đầu mùa...Tuổi mười bảy-Cái tuổi mà con người ta luôn căng tràn nhựa sống, luôn ấp ủ những tình cảm ngu ngơ của một thời ngốc xít dấu yêu...
Thế còn ở lứa tuổi mười ba thì sao? Ở tuổi này, tại sao ta không được mơ mộng, không được đeo đuổi ước mơ của mình. Phải...ở lứa tuổi này quả thật là rất nhỏ để có những rung động đầu đời...Nhưng nó vẫn đủ lớn cho những cái tôi thích thể hiện mình như bao lứa tuổi khác.
Chỉ là không có một văn-thi sĩ hay bất cứ nhạc sĩ nào chịu ca ngợi nó đấy thôi !!! Vậy nên mình muốn thay mặt họ để viết nên một bài thơ thật oách về lứa tuổi của tụi mình nhe !
TUỔI MỘNG MƠ
Tuổi mười ba hồn nhiên trong trẻo
Như vị ngọt ngào kẹo ô mai
Như vài hạt mưa bên khung cửa
Nhẹ nhàng chọc ghẹo ngọn cỏ may…
Tuổi mười ba còn trẻ con lắm!
Vẫn thường hay mơ mộng vẩn vơ
Một nụ cười bâng quơ lạ hoắc
Cũng khiến con tim đập rộn ràng…
Phải chăng tuổi này hay mơ mộng?
Tâm hồn lơ lửng cánh bướm xinh
Con gái tuổi này luôn ngộ nghĩnh
Lúc vô tư, lúc lại thoáng buồn..
Nhặt cánh hoa ép vào lưu bút
Cho trái tim vang vọng tiếng yêu thương
Dẫu mai này gặp nhiều dông bão
Ta vẫn còn đây một tuổi mơ!